Sắp đến Tết rồi…

Sắp đến Tết rồi, ngoài đường đã thấy người mua sắm, dọn dẹp chuẩn bị cho năm mới. Không khí Tết khắp nơi, nhưng tại sao cảm giác không háo hức như những năm còn bé?
Ngày nhỏ, đứa trẻ nào cũng mong sao đến Tết, có áo mới, được mừng tuổi, được đi chơi. Nghe bọn trẻ bây giờ nói chuyện với nhau, chợt nhớ đến ngày xưa, cũng đòi mẹ mua cho dép mới, cũng đòi mua từ trước Tết khá lâu với lí do “con muốn đi từ bây giờ đến Tết” và hứa hẹn “con sẽ không làm hỏng đâu”…
Tết năm nay, có lẽ mình sẽ không đi chợ Tết với mẹ để được mua quà nữa, mà đi cùng mẹ với vai trò của một trong những người phụ nữ của gia đình, sẽ chọn những gì về để trang hoàng nhà cửa, sẽ nấu những món gì cho đêm giao thừa cả nhà có một bữa ăn ngon lành ấm cúng…
Tết năm nay, mẹ sẽ không đưa mình đi mua đồ nữa, có lẽ vì mình đã lớn rồi, có thể tự mua cho mình. Còn mình, mình sẽ mua tặng mẹ cái gì? Cả đời có lẽ mẹ chưa tự mua cho mình cái gì mới khi Tết về…
23 Tết mình không về, không cùng gia đình ăn cúng ông Công ông Táo, không cùng Thảo Nguyên đi thả cá chép ở hồ Cơ Giới, mà hồ đã xây kín rồi, chẳng biết có thả được cá nữa không?
Ở trên Hà Nội hai năm rồi, chưa bao giờ mình thấy nó xa lạ như lúc này, ai cũng có gia đình riêng của mình, mải miết và tất bật. Đứng giữa dòng người tự nhiên thấy cô đơn quá. Ở nhà mình mọi người đang làm gì? Thảo Nguyên có lẽ cũng đang nhắc đến mình đấy, bởi chưa có năm nào mình được nghỉ mà không về ngay. Chị nhớ nhà lắm, nhớ em lắm, nhớ bố mẹ lắm, nếu biết trước cảm giác này có lẽ mình đã không hẹn mọi người ở trên này đi chơi rồi…
Gần đến Tết mình mới nhận ra sự lạnh lùng của thời gian.
Cả một năm qua, ai cũng đã thay đổi rất nhiều. Có lẽ chỉ có mình vẫn thế, ai cũng nói mình không thay đổi gì, mình cũng thấy có những thứ trong mình vẫn không khác gì hồi xưa, thậm chí không khác gì hồi còn là một đứa trẻ. Trái tim mọi người dần có được tình yêu ủ ấm, lần lượt từng người hào hứng khoe với mình về người yêu của họ, còn mình vẫn băng giá như trước, như biệt danh ngày xưa có người đã đặt cho mình: “công chúa ngủ trong băng”. Nhưng không phải mình không thay đổi gì, mình biết thế nào là “rung rinh” trước một người, phải, nếu cậu ấy không rút lui quá sớm và mình không quá cứng đầu thì có lẽ Thuỷ Tiên bây giờ chưa chắc đã cô đơn.
Nhưng cũng phải cám ơn khả năng chữa lành của thời gian, vết thương của người bạn thân gây ra cho mình đã không còn đau nữa, chỉ còn một vết sẹo mà thỉnh thoảng nhìn thấy mình lại nhói lên thôi…
Một năm qua mình đã làm được những gì? Ngoài học ra, mình có lẽ chưa làm được gì mà mình thấy thoả mãn, không, cả việc học mình cũng chưa thấy như ý. Thời gian trôi đi nhanh lắm, mày còn hờ hững đứng ngoài dòng đời sao? Mọi người đang nỗ lực tiến về phía trước, tại sao mình vẫn muốn như ngày xưa? Không muốn bon chen, không quen nỗ lực, sẽ có lúc những cái gọi là năng khiếu không thể giúp được gì cho mày nữa đâu, hãy mau chóng ra khỏi hào quang quá khứ đi, hãy bịt tai trước những lời khen không thật lòng, hãy khắt khe hơn với bản thân, phải làm gì đi chứ? Mình đã chán sự tẻ nhạt này lắm rồi! Một năm mới sắp đến rồi, bản thân mình hãy thay đổi gì đi chứ?
0 comments: